Người bạn thứ 2 cũng ra về từ lúc nào rồi. Đã hơn 9 giờ tối, tôi vươn vai cử động tay chân cho bớt mệt mỏi, chuẩn bị dọn dẹp để ra về. Có hơi phân vân không biết tụi nhân viên có nhớ bàn mình đã trả tiền rồi không, vì tôi ngồi lại khá lâu kể từ khi 2 người bạn kia ra về, nhưng mà thôi kệ, miễn sao có trả là được rồi, nghĩ vậy nên tôi đi một mạch ra cửa.
Một cô bé chạy ra gọi dật tôi lại bảo là tôi chưa trả tiền, nghĩ rằng cô đã nhầm, tôi vừa quê vừa bực nên gân cổ cãi: chị chắc chắn là em đã nhầm, vì trước khi về bạn chị đã trả rồi. Vừa nói tôi vừa gọi anh bạn một cách hùng hổ, đinh ninh là anh sẽ nói đã trả tiền rồi, ai dè anh nói là chưa trả, có lẽ câu hỏi của tôi làm anh ngại nên anh nói sẽ trả lại tiền cho tôi sau. Thế là tôi được dịp ngẩn tò te, vừa quê với cô bé phục vụ vừa đóng vai ác khi đi đòi tiền cafe người ta.