Tôi chứng kiến
câu chuyện sau ở phòng thi hành án dân sự.
Cô gái ăn mặc
khá chỉnh chu vào gặp viên công chức, cô vừa xưng tên xong đã lãnh ngay một
tràn xả không rõ lý do của viên công chức: “gửi lá đơn mà không ký tên gì hết,
tưởng nơi đây là cái thùng rác hả, muốn gửi sao thì gửi! cô ra ngoài chờ đi,
khi nào gia đình kia tới sẽ tiến hành làm việc”. Cô lủi thủi ra ngoài với vẻ mặc
đầy căng thẳng.
Thì ra gia
đình cô đang tranh chấp đất đai, hòa giải không thành, nên cô phải nhờ đến luật
sư để kiện ra tòa, tòa đã tuyên án và bên thi hành án sẽ tiến hành cưỡng chế đất
trả lại cho gia đình cô. Sáng nay viên công chức bên thi hành án ghé gia đình
thua kiện để tìm hiểu sự việc, không biết bên đó nói thế nào mà anh lại đùng
đùng nổi nóng với cô.
Khi hai bên
đã đủ mặt, viên công chức tuyên bố kết quả phán quyết của tòa và yêu cầu 2 vợ
chồng bên giữ đất phải trả lại đất cho cô, vừa dứt lời, anh đã lãnh ngày một
tràn xả khí thế còn hơn lúc nảy anh ra oai với cô, cả phòng thi hành án hầu như
chỉ nghe được giọng nói của 2 vợ chồng nọ, còn giọng viên công chức kia dường
như càng nói càng nhỏ, cái uy của anh ban nảy biến đâu mất, mặc cho hai vợ chồng
họ mắng nhiếc với đủ thứ ngôn từ chợ búa, anh chỉ phản ứng vài câu cho có lệ. Hai
vợ chồng ra về sau khi để lại lời hâm dọa sẽ kiện lên trên để được xét xử lại, họ cũng không chịu ký tên vào biên bản làm việc với lý anh ghi cả nguyện vọng muốn lấy đất của cô!?
Anh lắc đầu ngao ngán, quay sang cô gái với giọng điệu vừa phân trần vừa năng nỉ:
“Theo luật
thì đương nhiên anh sẽ tiến hành cưỡng chế, nhưng dù sao luật pháp cũng không
ngoài tình người, đuổi họ đi thì họ biết sống ra sao, hay em về bàn lại với gia
đình hỗ trợ họ chút ít chi phí di dời. Còn một việc nữa, khi cưỡng chế phải có
rất nhiều người mới làm được, gia đình này quá hung hăng, sẽ gây rất nhiều khó
khắn cho chúng tôi…bla, bla, bla…”
Thực ra thì
gia đình cô cũng có ý định này, nhưng cô cảm thấy rất khinh bỉ viên công chức
này, đúng là cái kiểu điển hình sợ kẻ ác mà chỉ biết ăn hiếp người hiền, anh muốn
cô trả chi phí cưỡng chế mà vẫn phải lo nhà ở cho người bị cưỡng chế, anh nói
đây là điều luật pháp bắt buộc.
Thật buồn cười,
chẳng lẽ luật pháp chỉ để răn đe những người nghiêm túc chấp hành, còn những kẻ xem
thường luật pháp thì chẳng ai dám làm gì họ, là vì họ nghèo? họ không biết luật?
nên cô dù thắng kiện vẫn phải thực hiện cái nghĩa vụ gọi là “Tình người” với những người
có tâm địa xấu xa.
“Em sẽ bàn với
gia đình về chi phí hỗ trợ, và cũng sẽ trả đủ chi phí cưỡng chế của bên anh.
Nhưng có một điều em muốn anh hiểu rằng: pháp luật thì phải công minh, khi đã
phán xét thì phải thực hiện đúng như vậy, không phải vì họ hung hăng mà bắt người
có lý phải nhượng bộ”
Tôi rất bức xúc về cách hành xử của viên công chức kia. Bạn nào hiểu biết về luật có nhận xét gì không? Có đúng là luật pháp có qui định như vậy?