1 canh, 2 canh
lại 3 canh, không biết Bác Hồ cảm thấy sao chứ tôi không ngủ được là tôi đừ gần
chết, chưa bao giờ bị mất ngủ như hôm nay, tới khi sắp ngủ được là đồng hồ reo ầm
lên, rất muốn điện nhỏ bạn đổi lại giờ khởi hành, nhưng giờ khuya rồi gọi điện
thật bất tiện, với lại dời đi dời lại cũng thật phiền phức, thôi ráng chút vậy,
biết đâu lên xe sẽ đỡ hơn.
Thì ra nhỏ bạn
tối qua cũng bị đau bụng như tôi, suốt đêm không ngủ được, và cũng định điện
tôi dời lại giờ đi. Có những sự trùng hợp không khỏi khiến bạn phì cười vì nó thật đáng yêu.
Thế là 2 đứa
lên xe ngủ như bị xì ke ấy. Cả ngày hôm đó, hầu như chúng tôi chẳng đi đâu cả, tới
nơi chỉ nằm lì ở khách sạn thôi.
Ngày hôm sau,
chúng tôi có một ngày đầy nắng gió. Nơi yêu thích nhất vẫn là cái Hồ Xuân Hương
thơ mộng kia. Dạo quanh hồ, từng cơn gió mát lạnh, mọi cảm xúc thầm kín nhất
như ùa về, kể cả những việc tôi không muốn đối diện, thường ngày có thể trốn
tránh bằng cách lao đầu vào công việc, nhưng giờ đây tôi không thể làm gì ngoài
việc thả rông cảm xúc của mình, một cảm giác bất lực vây kín tâm hồn tôi.
Nhưng thật ra
cũng không quá tệ như tôi nghĩ, dù tâm trạng bạn thế nào, trái đất vẫn xoay, mặt
trời vẫn lặn vào hoàng hôn, đói bụng bạn vẫn phải ăn cơm, buồn ngủ bạn vẫn phải
đi ngủ, mà tôi thì dù có bị gì cũng không thể bỏ ăn bỏ ngủ được, có thực với vực
được đạo mà! Nên cuối cùng, cái tâm trạng chết tiệt kia cũng không thể làm gì được
tôi. Cảm thấy đói bụng rồi, đi ăn thôi!
![]() |
Món ăn yêu thích của tôi khi đi Đà Lạt. Bị chém tới 45k, nên tuy hơi chua cũng ráng ăn cho hết hic hic... |