Một anh chàng
đứng tuổi đang cố tán cô gái với âm lượng khá hớn tại quán cafe, cô gái có vẻ
ít nói, còn anh thì luôn miệng nói về mình và tìm cơ hội để tán dương cô: nào
là giọng nói ấm áp, khuôn mặt hiền. Nghe anh nói có một đời vợ và một đứa con.
Có lẽ họ quen nhau trên mạng hoặc qua trung tâm nào đó. Anh luôn cố gắng thể hiện
sự thông thái cũng như sự từng trải của mình như đó là ưu thế duy nhất anh có. Anh
hay nhìn cô chằm chằm, còn cô gái thì thường lẫn tránh ánh mắt anh…
Không hiểu
sao rất ghét hẹn hò kiểu này, ghét cảm giác như bị soi mói và dò xét. Có lần
người bạn luôn miệng khen ngợi tôi với một người con trai mới quen, anh chàng
có vẻ thích thú và luôn miệng hỏi chuyện tôi, tôi có cảm giác mình như con thú
đang bị săn vậy, tôi chỉ im lặng hoặc đôi khi trả lời nhác gừng. Từ đó về sau,
hễ ai nói muốn giới thiệu bạn cho tôi là tôi sợ chết khiếp.